Sau khi giết dựng chủng ma rồi, vô diện ma có chút buồn phiền.
Kế tiếp hắn triệu hồi tất cả thuộc hạ quan trọng, chuẩn bị rút lui.
Đối với vô diện ma mà nói, thuộc hạ quan trọng chỉ có bốn quái vật cấp Tai Nạn và số quái vật cấp Tai Hại mà dựng chủng ma mới ấp nở từ thai nhân ma mà thôi.
Chỉ cần mang chúng đi thì vô diện ma có thể Đông Sơn tái khởi, thậm chí còn có thể trở thành thương đội ác ma lớn nhất khu Hoa Phủ.
Vô diện ma tin tưởng khả năng của thuộc hạ mình, chỉ chiến đấu trong một khoảng thời gian ngắn như vậy sẽ không có chuyện gì cả, nếu như kéo dài thì có lẽ sẽ gặp nguy hiểm.
"Đừng chạy.... tao vẫn chưa có chết!"
Một dòng khí lạnh từ trong đống đổ nát lùa tới, gần như nháy mắt đã ngưng kết thành một tầng sương lạnh trên người vô diện ma.
"Ăn một đòn của tao mà vẫn chưa chết, hơn nữa uy lực so với trước kia tăng lên không ít, nghe dựng chủng ma nói hung linh này đã nuốt bốn con rối nhân ma, lẽ nào nó có thể hấp thu sức mạnh bên trong con rối nhân ma giống như dựng chủng ma?"
Chút khí lạnh này không có tác dụng gì đối với vô diện ma cả, người hắn lóe ra ánh sáng màu tím, sương lạnh lập tức tan rã làm cả người hắn ướt nhẹp.
Bóng dáng của Tần Sảng dần dần từ trong đống đổ nát xuất hiện, toàn bộ hồn thể của hắn phình to lên một vòng, vô số bóng dáng oan hồn lượn lờ quanh người hắn, hai bên vai, trước ngực và sau lưng, phân biệt hiện ra gương mặt vặn vẹo của đám ác ma.
Giống như trước đây vì cắn nuốt một lượng lớn oan hồn châu mà không thể khống chế được, hiện giờ Tần Sảng cũng vì sức mạnh gia tăng kịch liệt mà mất đi lý trí, thậm chí còn dám khiêu chiến vô diện ma.
Tần Sảng phát ra khí lạnh muốn đóng băng vô diện ma, những bóng dáng oan hồn ở xung quanh cũng đang cố gắng quấy rầy tinh thần vô diện ma, nhưng những cái này đối với vô diện ma không khác gì trò đùa.
Khóe miệng vô diện ma nhếch lên, đi tới trước một bước, thân hình biến đổi kịch liệt, hắn thế mà lại biến thành dáng vẻ giống như Tần Sảng!
Tần Sảng nhìn thấy song sinh của chính mình thì nhịn không được sững sốt, với trí thông minh đơn giản hiện giờ của hắn thì không thể nào hiểu được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
"Tao là vô diện ma, không mặt cũng không hình, có thể biến thành trăm ngàn hình dáng!"
Vô diện ma nói xong thì đưa tay hướng về phía Tần Sảng, khí lạnh màu tím đen từ trong tay hắn phun ra ngoài, trực tiếp làm hồn thể của Tần Sảng biến thành một khối băng!
Sau đó vô diện ma khôi phục diện mạo của mình, đi tới trước mặt Tần Sảng, muốn đập vỡ khối băng này, đang định ra tay thì tảng băng từ Tần Sảng biến thành đã biến mất, chỉ còn lại lớp băng màu tím đen!
"Con hung linh này có khả năng di chuyển tức thời sao.... không, là có người khác đã mang nó đi!"
Vô diện ma hiểu được điểm này thì nháy mắt lùi ra sau hơn mười mét, gần như ngay lúc đó một khẩu Gatling bắn ra một loạt kim loại mang theo lửa xanh bắn vị trí hắn đứng khi nãy thành tổ ong vò vẽ.
"Đáng tiếc, thế mà né được." Ôn Văn tiếc nuối bỏ khẩu Gatling vào trong áo khoác, nhảy tới trước mặt vô diện ma nói: "Mày chính là ác ma lão đại ở đây đúng không, tao tìm mày lâu rồi."
"Cấp Tai Nạn trung tự...."
Trên mặt vô diện ma không có gì cả, không nhìn ra tâm tình, nhưng giọng điệu của hắn thì rõ ràng trầm xuống, hắn chất vấn Ôn Văn: "Bọn mày là ai, trước giờ tao chưa từng nghe nói tới tổ chức bí ẩn nào giống như bọn mày cả."
Ôn Văn kéo kéo áo choảng trên người, sau đó xoay người lại, hướng chữ thập lớn màu đen về phía vô diện ma nói: "Tên của bọn tao là 'Hắc Thập Tự', chưa nghe nói tới là do mày kiến thức hạn hẹp."
Nghe thấy Hắc Thập Tự, vô diện ma khựng lại một chút, sau đó hô hấp có chút không thông, quả nhiên có liên quan tới cường giả cấp Tai Biến thần bí kia, vô diện ma giận dữ hỏi Ôn Văn: "Bọn tao rõ ràng không hề tranh giành quyền thế, chỉ muốn an ổn làm chuyện kinh doanh, chưa từng chủ động trêu chọc bất cứ ai, ngay cả Hiệp Hội Thợ Săn cũng không trêu vào, lấy đâu ra chọc tới đám dã thú bọn mày?"
"Bọn tao từ bulding Coway chạy tới nông trang ngoại thành thành phố Phù Dung Hà, tiếp đó lại chạy khỏi thành phố Phù Dung Hà, bọn tao đã rút lui rồi, vì sao bọn mày còn muốn đuổi giết chứ?"
"Tao không phải dã thú..."
Giọng của Ôn Văn không hiểu sao yếu đi một chút, nghe thấy giọng điệu vô diện ma thì hình như đã bị mình tập kích nhiều lần rồi, nhưng đây rõ ràng chỉ mới là lần đầu tiên thôi mà...
"Khoan đã, bulding Coway.... nông trang ngoại thành thành phố Phù Dung Hà.... he he he, ra là vậy."
Ôn Văn suy nghĩ một chút thì hiểu được, hóa ra lúc mình dùng con chuột phóng ra sức mạnh ngục đốc Tai Nạn ở thành phố Phù Dung Hà thì đám ác ma này cũng bị lan tới, sau đó phải tiến hành dọn nhà.
"Nếu tao nói đây là lần đầu tiên bọn tao nhắm tới bọn mày, trước đó chỉ là do bọn mày không may mà thôi... mày có tin không?"
Dáng vẻ phẫn nộ của vô diện ma khựng lại, trước đó chỉ là không may?
Hắn lại càng tức giận hơn, nhưng vẫn cố nén giận dữ nói với Ôn Văn: "Nếu trước kia chỉ là hiểu lầm, vậy lần này bọn mày có thể ngừng tay không, tiếp tục chiến đấu thì cả hai bên chúng ta đều không có lợi."
Ôn Văn lắc đầu, sau đó dùng thanh kiếm to chỉ vô diện ma nói: "Tao vừa nói đấy thôi, đây là lần đầu tiên bọn tao nhắm vào bọn mày, nếu đã nhắm vào bọn mày thì không có lý buông tha!"
"Muốn hòa bình cũng được, mày chỉ cần đầu hàng, sau đó chấp nhận làm nô lệ cho tao..."
"Như vậy thì không thể nói chuyện rồi!"
Vô diện ma không nói hai lời vung một quả cầu năng lượng màu tím đen về phía Ôn Văn, thanh kiếm lớn của Ôn Văn vung lên, một tia kiếm khí mang theo sức mạnh triết học hóa giải quả cầu năng lượng kia.
Tiếp đó sức mạnh bùng nổ ở phía sau Ôn Văn tạo thành lực đẩy cực mạnh, làm Ôn Văn giống như tên lửa bay thẳng về phía vô diện ma, tốc độ di chuyển cực nhanh sinh ra áp lực gió phá hủy mọi thứ ở xung quanh.
Thấy Ôn Văn lao tới, vô diện ma không chút sợ hãi dùng năng lượng màu tím đen tạo thành một bức tường che chắn ở trước mặt.
Nhưng bức tường này không cản được Ôn Văn, nó bị Ôn Văn đánh sập, tiếp đó vô diện ma bị một kiếm của Ôn Văn quét bay.
Vô diện ma không chút tổn hao từ dưới đất bò dậy, vui vẻ nhào về phía Ôn Văn.
Vài phút kế tiếp, vô diện ma hoàn toàn bị Ôn Văn treo lên mà đánh, nhưng kỳ lạ là không hề bị tổn thương trí mạng.
Ôn Văn càng đánh lại càng cảm thấy kỳ quái, cả hai đều là thực lực cấp Tai Nạn trung tự, cho dù mình mạnh hơn thì cũng không phải loại ưu thế áp đảo thế này, hơn nữa tên này có lúc trông giống như là cố ý thừa nhận sức mạnh của mình vậy.
Cảm thấy không đúng nên Ôn Văn lập tức ngừng tay, từ xa xa nhìn lại vô diện ma, muốn phân tích hành động kỳ lạ của vô diện ma tới từ nguyên do gì.
Thấy Ôn Văn ngừng tay, vô diện ma uốn éo cơ thể nói: "Không đánh nữa sao... đáng tiếc, chỉ là thu thập tài liệu cũng đủ rồi, kế tiếp trận đấu mới thật sự bắt đầu."
Sau khi nói xong, cơ thể khỏe mạnh của vô diện ma giống như bổ xung thêm một tầng chất lỏng màu tím đen, khi chất lỏng tách ra thì hắn trông giống hệt như Ôn Văn vậy!
Áo bành tô màu đỏ thẫm, vóc người cao lớn và một thanh kiếm to như ván cửa!
Ôn Văn biết vô diện ma có khả năng như thế nên cũng không kinh ngạc, hiện giờ anh chỉ có một suy nghĩ, đó chính là khi vô diện ma biến thành mình thì thứ bên dưới lớp áo choàng kia rốt cuộc là hình dạng gì.
Cũng là hình thái triết học như mình sao?
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo